Có lẽ lối chơi này, ngoài kĩ thuật cơ bản còn đòi hỏi nền tảng thể lực rất cao. Và khi trong tay HLV không có đủ những con người như thế, thì lối đá này có hiệu quả không? Câu trả lời rất rõ ràng, khi tại SEA Games 27, lối chơi mà người ta gọi là tiki-taka đó biến U23 Việt Nam thành một đội bóng nhạt nhẽo, thiếu sức sống, đánh mất niềm tin của người hâm mộ.
Nhiều ý kiến chỉ trích HLV Miura khi không trọng dụng lứa cầu thủ U19 Hoàng Anh Gia Lai JMG, không áp dụng lối chơi từng rất thành công của U19 Việt Nam, chỉ biết dạy học trò bóng dài và tạt cánh.
Nhưng ông thầy người Nhật còn làm được nhiều hơn thế. Những pha đảo cánh làm bất ngờ đối thủ, những tình huống tiền đạo cắm làm tường, hay những pha cắt vào trong của các cầu thủ đá biên. Đấy là chưa kể U23 Việt Nam không hề thiếu những pha đan bóng, chọc khe tạo ra sự bất ngờ.
Ở SEA Games 28, những miếng đánh ấy được hoàn thiện dần qua từng trận đấu. Có trách thì chỉ trách điểm rơi của cả đội lại không đúng vào buổi trưa hôm đó.
Nhiều người nói “thua cũng được, miễn là thua đẹp.” Và họ đổ lỗi cho HLV Miura sau trận bán kết mà chúng ta chơi hay nhất nhiều năm qua.
Nhiều người chỉ trích Toshiya Miura vì chúng ta tiếp tục lỡ hẹn với chiếc huy chương vàng. Người đàn ông đó, với những cầu thủ cũ, mang tới một kỳ ASIAD đáng nhớ, hai chiếc huy chương đồng và chiếc vé tới đấu trường châu lục. Nhưng họ phủ nhận điều đó chỉ vì Toshiya Miura thất bại.
Tuy nhiên, một số khác vẫn đồng tình với phong cách huấn luyện của Toshiya Miura, có người đòi sa thải ông sau những thất bại. Xem ra mỗi người đều có cái lý riêng của mình. Nhưng hãy thể hiện nó một cách phù hợp nhất, đừng vì thất bại mà phủ nhận toàn bộ những gì mà chiến lược gia người Nhật đã làm cho bóng đá Việt Nam.